thanhhang-autodaily
Chuyên gia
Thế nên, những cái tên nghe heo hút xa lạ như Quản Bạ, Yên Minh, Đồng Văn, Mèo Vạc giờ thấy gần gũi quen thuộc nhường nào. Tôi đã có dịp ngồi sau tay lái của những Ford Escape, Mercedes GLK, những Ranger, Hilux, Fortuner hay Nissan Navara… Mỗi chuyến đi là một trải nghiệm mới. Mỗi chuyến đi là một khám phá mới về những “người bạn đồng hành”.
Chuyến đi này thì đặc biệt hơn nhiều. Vì chẳng mấy khi được “cưỡi” những chiếc SUV hạng sang nhà Porsche lên núi. Tôi vẫn cứ nói vui, Porsche Việt Nam mà tổ chức chuyến trải nghiệm Hà Giang bằng xe Macan, Cayenne thì chẳng khác nào “thả hổ về rừng”.
Lái Porsche, hành trình như ngắn lại
Chúng tôi rời Hà Nội trong cơn mưa rào tầm tã. Đường trơn ướt mưa chẳng ngăn được những trái tim nóng hổi, những đôi chân muốn bước tới. Không muốn bước sao được khi phía trên kia một không gian mát lạnh của núi và rừng, của thiên nhiên hùng vĩ và trong trẻo đang chờ đón.
Quãng đường lên Hà Giang giờ đây được rút ngắn thời gian ít nhiều nhờ đường cao tốc Hà Nội – Lào Cai. Đi vào đường cao tốc, đến điểm ra IC-8 thì rẽ ra Phù Ninh (Phú Thọ). Từ đây chạy dọc theo quốc lộ số 2, qua Đoan Hùng, Tuyên Quang, hướng lên km số 0 của phố núi Hà Giang chỉ là quãng đường hơn 200km nữa.
Cũng nhờ vậy mà chúng tôi có dịp thử khả năng vận hành của những chiếc SUV Porsche trên đường cao tốc. Đoàn trải nghiệm có cả thảy 16 người. 3 “nhân vật chính” là Macan, Macan GTS và Cayenne mỗi xe 4 người thay nhau lái. Tôi được “phân công” cầm lái Macan bản tiêu chuẩn dẫn đoàn.
Ấn tượng đầu tiên khi cầm lái Porsche Macan chính là vôlăng tạo cảm giác tự tin và chắc chắn. Việc trang bị thêm hệ thống lái trợ lực điện tử tùy biến theo tốc độ giúp điều khiển Macan nhẹ hơn khi lưu thông chậm, dễ dàng hơn rất nhiều cho việc di chuyển trong phố đông. Khi tăng tốc người lái có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của vôlăng, nặng dần đều theo chiều tăng tốc, cảm giác chắc chắn theo từng cú đánh lái.
Tôi hơi giật mình với sức mạnh của động cơ 2.0L mà Macan đem lại, có cảm giác nó mạnh hơn rất nhiều, có lẽ sự tối ưu mà động cơ mang lại khiến Porsche “để dành” cho việc tập trung nâng cấp những tùy biến về nội – ngoại thất và tiện ích hạng sang thay vì nâng cấp động cơ, đặc biệt, với việc di chuyển ở địa hình Việt Nam khi mà đường cao tốc vẫn còn chịu hạn chế nhiều về mặt tốc độ.
Ấn tượng thứ 2 đó là Hộp số tự động 7 cấp với Bộ Ly Hợp Kép (PDK) – “đặc sản” Porsche. Ngoài việc mang lại cảm giác sang số êm ái mượt mà đến không thể nhận ra, PDK còn giúp cho những pha tăng tốc trở nên nhanh hơn nhiều, đó là một phần lý do giúp khối động cơ nhỏ 2.0L có thể đạt 100 km/h chỉ trong 6,9 giây.
Để phân biệt một chiếc ôtô thực thụ với một chiếc xe “cỏ”, những tay lái có kinh nghiệm chỉ cần lắng nghe âm thanh dội từ mặt đường khi chiếc xe chuyển động. Và tất nhiên, các phản hồi từ bánh xe và mặt đường bị triệt tiêu gần như hoàn toàn thông qua hệ thống giảm xóc điện tử cùng bộ lốp thể thao thành mỏng lắp trên mâm đường kính lớn 21 inch.
“Bắt” lên đường cao tốc Nội Bài – Lào Cai – nơi có giới hạn tốc độ 100km/h, Macan như được “giải phóng” với tố chất thể thao vốn có. Xe lướt êm ái mượt mà ở chế độ tiêu chuẩn. Chuyển sang chế độ Sport, Macan bắt đầu vút đi bởi những cú bứt phá cùng với tiếng gầm động cơ đầy phấn khích. Tuyệt vời hơn, khi gạt sang chế độ Sport Plus thì Macan thực sự “lột xác”, chồm lên mạnh mẽ và lao vút đi “như cú ra đòn của một con mãnh hổ về phía con mồi”.
Do điều kiện đường Việt Nam không cho phép, chúng tôi cài sẵn chế độ Limit (100km/h), một vài cú đạp ga được nhắc nhở bằng tiếng bíp bíp của chế độ Limit khiến chúng tôi giảm dần tốc độ và vận hành chủ yếu ở chế độ Sport, không quá êm ả nhưng cũng đủ phấn khích.
Vừa đi, vừa tác nghiệp, đến khoảng 3h chiều thì đoàn chúng tôi đặt chân lên thành phố Hà Giang. Cảm giác nhanh chưa từng thấy, nhưng thực ra thời gian đi thì vẫn vậy. Có lẽ do xe Porsche “ngon quá” nên không ai trong đoàn cảm thấy mệt mỏi sau 300 cây số.
Đường lên “cổng trời”
Đoạn đèo từ Hà Giang đến Quản Bạ, 43 km, núi non đang mở ra cuộc thử thách sự liều lĩnh. Thung lũng Bắc Sum bên dưới đang bị những đám mây từ trên cổng trời cao ngút tràn xuống, trong phút chốc, đã trở thành một bể mây mù. Con đường dốc đứng, ngoằn ngoèo, len lỏi giữa trùng vây mây trời. Khoảng gần 20 km đường đèo khúc khuỷu như thế, hai bên đường chỉ có những ngôi nhà lặng lẽ, vắng bóng người, thỉnh thoảng tiếng mõ dê lóc cóc vọng từ những sườn núi hoang vắng.
Đi đường đèo núi, Porsche Macan vào cua gọn, nhanh, hoàn hảo và ổn định đến mức ngạc nhiên, có được điều này là do phần thân xe thấp, bản lốp tiết diện lớn và đặc biệt sự can thiệp chính xác của thanh cân bằng và một loạt các hệ thống điện tử, trong đó hệ thống ổn định PSM (Porsche Stability Management) đóng vai trò quan trọng.
Lên cao hơn, 3 chiếc xe đi trên con đường đang tắm mình trong cả một biển sương trên lưng trừng núi. Giữa ban ngày mà tài xế phải bật đèn vàng để đi. Xe trước cách xe sau chỉ 10m đã không nhìn thấy nhau. Sương mù, đường lại đang làm dở, việc lên dốc và xuống dốc đường đất đá lởm chởm không làm khó được Macan. Tính năng của hệ thống chống trơn trượt, hỗ trợ lên đốc, xuống dốc hoạt động hoàn hảo khiến cho việc di chuyển thật dễ dàng. Đường đi khó là thế, nhưng tôi cảm thấy nhàn hạ như lái xe dưới đồng bằng.
Cứ thế, hàng chục cây số xe đi trong mù sương, vượt thêm mấy con dốc, qua mấy khúc cua tay áo, chúng tôi đã lên đến cổng trời Quản Bạ nơi có độ cao 1.500m so với mực nước biển. Thị trấn Tam Sơn ẩn trong mây, dự định ngắm núi đôi của chúng tôi đã không thành hiện thực vì xung quanh chỉ những mây và mù. Tiếc thì có tiếc vì không được đứng trên cổng trời, phóng tầm mắt ngắm Tam Sơn, ngắm những dải lụa mềm buộc quanh lưng những ngọn núi đá tai mèo hùng vĩ mà ta vẫn gọi là đường. Nhưng kì thực, lái xe đi trong miền u tịch, hoang vắng của núi rừng cũng là một trải nghiệm thú vị.
Chúng tôi lên đến Tam Sơn thì cũng đã nhá nhem mặt người. Tối ở Quản Bạ đã không còn vắng vẻ, lúp xúp vài hàng quán như cách đây vài năm. Thị trấn nhỏ nằm lọt thỏm giữa thung lũng Tam Sơn giờ đã sôi động hơn. Dăm ba tiếng xì xồ của đoàn khách Pháp, tiếng gọi nhau của đám phượt xe máy, tiếng loa đập ì ùng của một hiệu âm thanh chuyên bán đồ Trung Quốc đã khiến Quản Bạ không còn mộc mạc như xưa.
Thế nên đến Quản Bạ giờ đừng dại gì mà nghỉ ở trung tâm thị trấn. Tìm đường vào bản ở theo kiểu homestay là thú nhất. Porsche Việt Nam rất hiểu ý chúng tôi khi “kéo” cả đoàn vào bản Nậm Đăm, rồi nghỉ ngơi ở Dao Lodge – một trong 3 homestay “cực chất” ở Hà Giang.
Mọi người ăn tối với những món ăn dân tộc có thể lạ lẫm với những người miền xuôi, nhưng lại là thứ giản dị, là đặc sản ở miền sơn cước. Thưởng thức thịt trâu gác bếp, xúc xích xông khói, rau tầm bóp, măng đắng… rồi nhấp một ngụm rượu ngô - thứ rượu rất riêng ủ bằng men lá mà chỉ Hà Giang mới có, thì chả còn gì bằng.
Đêm nằm giữa núi – rừng, mưa rả rích, nhớ lại những khuôn mặt của trẻ em vùng cao, dầm mình giữa cơn mưa ban chiều vừa tình cờ bắt gặp, tôi thấy ám ảnh. Cố nhắm mắt, vì mai vẫn là cả một quãng đường dài cần chinh phục.
>> Xem ảnh Hành trình Porsche SUV Hà Giang 2017