lehung-autodaily
Administrator
Sau bao ngày ròng rã, cuối cùng tôi đã đặt chân lên đỉnh Adam’s Peak của quốc đảo Sri Lanka.Những bước đi đầu tiênTrong khi bạn bè ở Việt Nam hối hả cho những hành trình về Y Tý, Mù Căng Chải, Đông Tây Bắc, tôi lại bước một mình lên 5.200 bậc đá về miền tôn giáo, để săn mây và ánh bình minh tinh khôi đầu tiên của ngày.Từng đoàn người chen nhau lên núi lúc tờ mờ sángAdam’s Peak là còn lạ lẫm đối với không ít người, và Sri Lanka cũng thế. Đã không biết bao lần, bạn bè hỏi tôi rằng cái xứ tôi đi ấy, nó nằm ở Châu lục nào, đất nước ấy có gì hay mà tôi phải lặn lội một mình nơi ấy? Tôi nào có câu trả lời cho mình, chỉ là đi và đến mà thôi. Là con gái, mà tôi trót đam mê quá nhiều, những con đường Việt Nam đã mòn dưới gót chân, nên tôi phải xách ba lô đến một xứ sở khác xa hơn, vượt qua ranh giới của những đại dương rộng lớn.2h30 sáng, khi trời tối đen như mực, tôi gói ghém hành trang và bắt đầu khởi hành từ chân núi, theo chân những vị khách hành hương – họ mang theo mình duy nhất niềm tin tôn giáo, có thêm chăng chỉ là chút tinh dầu sả và một nhành hoa trắng để dâng lên đấng tối cao.Adam’s Peak không thuộc về riêng một tôn giáo nào trên đất nước này. Không chỉ có Phật giáo, Hồi giáo, mà cả những người dân theo tín ngưỡng tự nhiên cũng ít nhất một lần trong đời phải đặt chân lên đỉnh núi cao và ngập tràn mây ấy.Con đường từ thị trấn Daihousi lập lòe trong ánh đuốc mới thắp, mờ mịt trong màn sương đêm ướt lạnh. Xa xa, tiếng gót chân gõ xuống con đường đầy đá hộc vang vọng.Tôi là người bộ hành chậm rãi, cứ bám lấy những tiếng động của đêm ấy mà đi, trong ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại cầm tay.Bình minh trên đỉnh AdamCánh cửa phòng tôi ở trong ngôi nhà nhỏ ven suối đã cài then, máy ảnh đã nằm gọn trong túi xách. Tôi bước đi…Có lẽ, vì chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ đặt chân lên ngọn núi cao và linh thiêng này, nên tôi đã bỏ sót chiếc đèn pin tại quê nhà. Thực sự, tôi không biết phía trước có gì và điều gì đang đợi tôi, ngoài cái bóng đêm huyễn hoặc ngoài kia.Hàng quán ven đường vẫn còn chìm trong giấc ngủ, ánh đèn le lói hắt ra từ một số căn lều nhỏ, và chút hơi ấm từ những đống lửa sắp tàn ai đó bỏ lại khiến tôi chùn chân bước. Tự dưng thèm được ngồi thu lu ngay cạnh cái thứ lập lòe ấm nóng kia quá thể.Vùng núi này cao hơn 2.000m, ngần ấy thôi cũng đủ làm tôi so vai vì lạnh. Chiếc áo khoác mỏng thấm đẫm sương đêm.Những bước chân tôi chệch choạc bước qua những vũng nước đọng, thi thoảng lại trượt đi vì rêu ướt.5km bằng phẳng kết thúc là lúc 5km đường dốc đứng mở ra. Du khách vùng này rất hiếm, hi hữu lắm tôi mới nghe thấy vài câu tiếng Anh. Những bóng đèn tuýp là tài sản của chính những khách hành hương hoặc người bán hàng. Chính phủ Sri Lanka đã cải tạo con đường với những bậc đá khá tinh tươm, giúp việc hành hương dễ dàng hơn với người mộ đạo, coi tôn giáo là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Tiếng nhạc Phật văng vẳng, trầm mặc mà thanh cao. Đâu đó, tiếng chuông chùa đã khởi.Không ít người đi chân đất từ chân núi lên tới tận đỉnh núi để tỏ lòng thành kính của mình với đấng tối cao, và cũng có thể chỉ là mang tâm trong sáng của mình lên đỉnh núi để đón ánh nắng an nhiên của ngày mới.Mặt trời dần ló rạng từ sau những dãy núi xa. Dù mới đi được lưng chừng đường, và màn sương mù vẫn còn đặc quánh, nhưng ánh mặt trời dường như tiếp theo sức mạnh cho những khách bộ hành.Mùi hương trầm phảng phất trong không gian, tôi cứ lần đi theo những vệt chỉ trắng được chăng từ chân núi, theo từng tay vịn mãi lên trên. Những sợi chỉ trắng ấy trong quan niệm của người Sri Lanka là sợi dây nhân duyên đưa họ về mới miền đất linh thiêng, để những lời nguyện cầu họ mang theo sẽ đến được thánh thần.Mây trắng vẫn bay về trên đỉnh Adam’PeakMùa mưa của Sri Lanka thường bắt đầu từ tháng 12 kéo dài đến tháng 3 năm sau, nên thời gian hành hương lý tưởng nhất là từ tháng 4 đến tháng 12. Đây cũng là thời điểm diễn ra nhiều ngày lễ tôn giáo trọng đại trong năm. Không phải vô tình mà tôi chọn đến Sri Lanka, leo Adam’ s Peak vào những ngày cuối tháng 4, đầu tháng 5 đầy nắng này. Những vũng nước đọng dưới chân tôi được tạo thành từ sương sớm chứ không phải mưa, nhưng cũng đủ làm đôi giày trở nên ướt nhoẹt.Hình ảnh Adam’s Peak trong tôi có lẽ đẹp nhất là cảnh một chú chó hoang đang đứng bơ vơ trên bậc thang, ngắm nhìn mặt trời mọc dần từ sương trắng. Có lẽ, niềm tin tôn giáo đã truyền từ con người sang loài vật, những kẻ tưởng chừng vô cảm với vẻ đẹp thiên nhiên. Một chuyến đi nhiều khi chỉ đắt giá bởi duy nhất một khoảnh khắc, đâu nhất thiết tất cả phải viên mãn. Và từ chính lúc ấy, đôi chân tôi như được tiếp thêm sức mạnh để bước về phía trước. Ánh mặt trời đang trên đỉnh cao 2243m kia đợi tôi đến.Mây vờn quanh chân núi, cho ta cảm giác như đứng nơi tiên cảnhSức khỏe của một đứa con gái không cho phép tôi đi quá lâu, nên cứ chừng 10 phút tôi phải nghỉ 1 lần. 18km từ khách sạn không phải là một quãng đường đơn giản. Tài sản đắt giá của tôi là mấy gói bánh quy nhỏ, túi sữa milo và chai C để tiếp thêm năng lượng cho con đường dốc dài.Đã có lúc tôi tưởng mình phải dừng lại, vì không thể đi thêm nữa. Nhưng một động lực vô hình lại kéo tôi tiến về phía trước, khi nhìn vào khuôn mặt nhẫn nại của những người đang leo lên núi. Có một chú bé chỉ có một chân, có rất nhiều người già, có rất nhiều phụ nữ con nhỏ,… không ai từ bỏ cuộc hành hương thành kính và tôn nghiêm của mình.Đỉnh Adam’s hiện ra trước mắt tôi. Khi cúi xuống trút bỏ đôi giày đỏ, tôi thấy lòng thanh tịnh kỳ lạ. Cảm giác mệt mỏi biến mất. Dù đôi chân đang tê đi vì giá lạnh, vì những phiến đá dày buốt hệt như những tảng băng, tôi vẫn thấy hạnh phúc. Một cảm giác khó mà diễn tả hết thành lời. Cuối cùng, tôi đã đến, đã đặt đôi chân trần của mình lên ngọn núi Thánh linh thiêng nhất quốc đảo của Hoa sen và Sư tử.Dưới ánh mặt trời, bóng áo đỏ của vị tu sĩ hiện ra, chấp chới, mơ hồ. Và hương sen, hương sung ngào ngạt trên từng lối hẹp. Có hàng trăm người đã ở đây, ngồi chìm trong sương sớm đợi mặt trời. Có hàng trăm tâm hồn thành kính, mà trên tay họ không quên giữ chặt một nhành hoa. Hoa rất trắng – rất thơm, và khuôn mặt họ đều toát lên vẻ thư thái, nhẹ nhàng.Tôi đã không uổng công mình suốt 4 tiếng đồng hồ rõng rã bước lên. Dù mô hôi ướt đầm lưng áo, chiếc áo khoác không đủ giữ ấm, và đôi chân tê dại. Chọn cho mình một góc, tôi ngồi lại, trên đỉnh Adam’s và dưới ánh mặt trời.Đường về rất xa, những cũng rất bình yên…Thông tin về Adam’PeakAdam’s Peak là ngọn núi cao nhất Sri Lanka, với độ cao 2.243m so với mực nước biển. Không những có độ cao về mặt địa lý, đây là ngọn núi cao nhất về mặt tâm linh, trong tâm thức tôn giáo của người Sri Lanka.Con đường từ chân núi lên đỉnh dài 18km, khá thuận tiện cho người hành hương, được chính phủ đầu tư xây dựng, với 5.200 bậc đá, có một số đoạn khá dốc và trơn nên được xây dựng thêm hệ thống tay vịn.Thời điểm thích hợp leo Adam’s Peak là từ tháng 4 đến tháng 11 hàng năm, đây là mùa khô, ít muỗi và vắt rừng, bậc đá ít trơn trượt nhất.Để leo Adam’s Peak, du khách có thể leo lên đỉnh núi từ đêm hôm trước, mang theo đồ ăn và túi ngủ để ngủ tại đỉnh núi (ở đỉnh núi có phòng chờ cho khách với đầy đủ khu vệ sinh cá nhân) hoặc nghỉ tại Daihousi, một thị trấn ở chân núi rồi khởi hành từ 2h sáng.Thời gian leo núi trung bình khoảng 3 tiếng để leo lên và 3 tiếng để xuống với người có sức khỏe tốt, ổn định.Adam’s Peak là khu vực vùng núi, nhưng giao thông khá thuận tiện. Từ thủ đô Colombo, du khách có thể đi xe bus hoặc tàu đến Hatton rồi tiếp tục lựa chọn xe Tuk Tuk hoặc Bus để đến thị trấn Daihousi, tuy nhiên, xe Bus chỉ có 1 chuyến 1 ngày.Giá xe Tuk Tuk từ Hatton đến chân núi khoảng 1.200Rs – tương đương 10USD cho quãng đường hơn 30km.Khách sạn giá hợp lý: White House, giá phòng 1500Rs/ đêm – khoảng 12USD, có nước nóng.Để leo Adam’s Peak, du khách cần chuẩn bị: Đèn pin, áo ấm chống nước, giầy trekking và đồ ăn có năng lượng.Việc leo núi hoàn toàn miễn phí.Theo Autocarvietnam