thanhhang-autodaily
Chuyên gia
Mưa Đà Lạt
Người ta vẫn thường nói chiều Đà Lạt vừa đẹp như tranh vừa lành như đất, nhưng thời điểm chúng tôi lưu lại phố núi, trời Đà Lạt đổ mưa như trút nước. Thế là kế hoạch khám phá cảnh đẹp ở thị trấn mù sương tan theo những làn mây trắng trôi tít về phía chân đồi. Cả đoàn lúp nhúp, chen chúc ngồi nhấm nháp li cà phê nóng, ngắm nhìn hồ Xuân Hương mù đất trời.
Nghe nói, mưa là một phần thú vị của du lịch Đà Lạt. Thành phố cao nguyên bốn mùa lạnh ấy như được rửa sạch bụi bặm trên từng lá thông nhọn, mưa làm cho những vạt cỏ ven đường xanh tốt. Ngay cả những quán cà phê nơi chúng tôi đang ngồi, hai hàng ghế xếp dài hai bên, khách cứ tự nhiên chen vào ngồi co ro trong cái lành lạnh.
Mưa Đà Lạt không có cái loáng thoáng của cơn mưa rào lất phất. Đã mưa là nồng nàn, là ào ạt, là chảy tràn ngập phố, là lốc bốc bong bóng phập phồng dường như vô tận… Mưa Đà Lạt không như những cơn mưa phố thị như ở Sài Gòn. Từng hạt mưa to, trong như ngọc, không vẩn bụi. Mưa mang mùi thông xanh ngái, nùi đất bazan nồng nàn, rừng rực. Mưa to là thế, nhưng đoàn chúng tôi vẫn phải lên đường theo lịch trình, dù biết lái xe đi đường núi khi trời mưa chứa đựng rất nhiều rủi ro.
Khác với cung đường lên, lái xe “đã đời” vượt đèo Prenn hay đèo Ngoạn Mục, đường xuống được BTC hướng dẫn đi theo hướng Đạ Sar (Lạc Dương), đổ đèo Khánh Vĩnh, qua Khánh Lê, Diên Khánh rồi ra Quốc lộ 1A đi Nha Trang. Đường có chiều dài khoảng 121km (tính từ Đà Lạt đến quốc lộ 1A), rút ngắn được so với đường chúng tôi đi từ Phan Rang lên chừng 80 km.
Vừa ra khỏi trung tâm thành phố, đã tận hưởng được cái cảm giác nhìn lại phố núi đẫm nước và khuất chìm trong sương mù. Trời mưa, nhưng cảnh quan đèo dốc khiến mỗi người trong chúng tôi đều tưởng như đang đứng trước một bức tranh với hình ảnh, màu sắc, đường nét thay đổi không dừng. Bao bọc đèo dốc là những rừng thông thuần loại xanh mướt mát bởi mưa. Rừng tiếp rừng trên những gân núi sườn đồi, cạnh những dinh thự và cả các khu nhà dân dã lúp xúp dưới mưa.
Mưa Đà Lạt đẹp là thế, ai đó trong đoàn ngồi ghế sau đang “bay bổng” theo những vần thơ lãng mạn thì bị kéo tụt xuống bởi tiếng bộ đàm thông báo từ BTC: “Xe tiền trạm đi trước thông tin, đoạn đèo Khánh Vĩnh đường bị sụt rồi. Chúng ta phải quay trở lại tìm đường khác xuống Nha Trang thôi”. Vần vô-lăng đã được 30km đường đèo, nghe thông báo thế, ai cũng nản. Giờ đi tiếp không được, quay lại thì xa và mất thời gian quá. Nếu quay lại Đà Lạt rồi xuống Phan Rang theo cung tối qua, đi tiếp ra thành phố biển cũng ngót nghét 300 cây số nữa, đấy là chưa kể đường rất khó đi. Nhưng đường cùng rồi, phải quay lại thôi chứ sao.
Chúng tôi ngược đường về Đà Lạt thì cũng đã 12h trưa. Mọi kế hoạch của BTC bị thay đổi hoàn toàn. Nhưng dù gặp tình huống bất ngờ, phía Lexus Việt Nam vẫn tỉ mẩn chăm sóc các thành viên, một bữa cơm thịnh soạn vẫn được sắp xếp. Rồi người lo hỏi đường, người lo lên “phương án 2”. Cũng chỉ sau đúng quãng thời gian dùng cơm trưa, quyết định cuối cùng đã được đưa ra. Lộ trình sẽ là từ đây, đổ đèo Prenn, xuống cao tốc Liên Khương, qua Đơn Dương, đèo Ngoạn Mục rồi khi vừa gặp thủy điện Đa Nhim chừng chục cây số thì rẽ sang quốc lộ 27B ra Cam Ranh. Ăn xong, cả đoàn hào hứng lên đường và nói vui với nhau: “Chẳng sao cả, thế mới là hành trình đúng chất “amazing”.
Đến Six Senses
Việc thay đổi lộ trình hóa ra lại hay. Vì nhờ nó mà chúng tôi được trải nghiệm những chiếc xe Lexus trên một cung đường mới lạ mà cũng đẹp không kém đường qua đèo Khánh Vĩnh.
Chạy theo đường 27B, hai ven đường nhà cửa thưa thớt, chỉ toàn là sỏi và đá. Những dãy núi đá hiện ra trước mắt chúng tôi, có những đoạn đường xe chạy xuyên ngang qua giữa một ngọn núi, đó là những hoành sơn đâm nhào ra biển cả.
Đi trên những con đường ngoằn ngoèo và chất lượng mặt đường không tốt, lúc này mới thấy được khả năng phản ứng và xử lý của những chiếc xe Lexus. Đường 27B dù được đổ một lớp nhựa mới phẳng lì, nhưng hiểm một nỗi, cứ đang vút ga thì lại có những ổ trâu, ổ gà rất lớn xuất hiện bất ngờ giữa đường do có những đoạn bị xuống cấp hoặc bị “tàn phá” bởi mưa rừng sạt lở. Khi đó, một là đánh lái gấp để tránh, hai là phanh dúi dụi. Thật may, tất cả những chiếc xe Lexus đều được trang bị phanh ABS nên việc dừng đột ngột chỉ là chuyện nhỏ. Sau vài tiếng lục cục, xe đứng khựng lại, lốp không bị trượt đi theo quán tính. Ở những tình huống xoay vô-lăng nhanh, do Lexus đã gia cố khung gầm và cấu trúc phần thân nên người ngồi trong xe không bị bất ngờ, chiếc xe cũng không bị lệch khỏi quỹ đạo đánh lái.
Ắt hẳn nhiều người trong chúng ta biết bài ca ”Giấc mơ Chapi” của nhạc sỹ Trần Tiến qua tiếng ca của ca sỹ Y Moan. Bài hát ấy viết về người Raglai trên cung đường này. Đi ngang qua đây, khi cất lên bài hát, nhìn thấy khung cảnh yên bình của vùng sơn cước, ta mới cảm nhận được hết cái chất tình của người nhạc sĩ.
Chúng tôi cứ đi như thế với những giác quan liên tục được đánh thức. Trời tối, đường xấu phải nhìn, phải nghe cho rõ. Thế rồi có lúc mở toang cửa ra mà ngửi mùi của đại ngàn, mà cảm cái chất linh thiêng của Tây Nguyên huyền thoại. Và cuối ngày, điểm kết thúc hành trình 4 ngày trải nghiệm lại được Lexus Việt Nam rất khéo chọn: Six Senses trên vịnh Ninh Vân, Nha Trang.
Chúng tôi tổng kết hành trình bằng một bữa tiệc Lexus đậm chất tinh tế và sang trọng. Những kỉ niệm, những sắc thái, những trải nghiệm của 4 ngày vừa qua được tái hiện lại trong một video clip ấn tượng. Lexus Amazing Experience 2016 khép lại và ghi dấu trong chúng tôi những xúc cảm mà chưa từng bắt gặp trong hành trình nào khác – thứ xúc cảm mang tên Giác quan thứ 6.
Thế Đạt (Trithucthoidai)Ảnh: Lê Hùng